Các học trò của HLV Hoàng Văn Phúc đã hoàn thành mục tiêu: giành 3 điểm trước Lào, nghĩa là hi vọng vào bán kết còn đó. Lẽ ra phải thật vui nhưng tại sao lại "than thở", có gì đáng phải vui?
1. Những nỗi lo về một kết quả không tốt đã được giải tỏa. U23 Việt Nam của tướng Phúc đã có được chiến thắng trước đội bóng yếu gần nhất bảng đấu để tiếp tục nuôi hy vọng vào bán kết.
Một chiến thắng có tỷ số cách biệt nhưng thực tế không hề dễ dàng từ chính bản thân các cầu thủ áo đỏ. Lào đã có những bước tiến dài về năng lực chơi bóng, khác rất xa so với những lần gặp gỡ trước. Tuy nhiên, kinh nghiệm thi đấu của họ vẫn chỉ là "một chú cừu non" trước U23 Việt Nam.
Đã bao lần, người hâm mộ nuối tiếc khi hàng loạt cơ hội mười mươi bị bỏ lỡ, nay được lặp lại với cùng những cái tên quen thuộc như tiền đạo Minh Tuấn, thì rõ ràng đó là vấn đề về chuyên môn chứ không thể là "thiếu may mắn".
Hay với hàng phòng ngự mới chỉ để lọt lưới 1 bàn duy nhất sau 3 trận đấu, cứ tưởng là chắc chắn. Nhưng, thật ra nếu các chân sút của Lào có sự nhạy bén hơn, có lẽ mọi chuyện đã không đơn giản cho U23 Việt Nam.