Không phải chưa có tiền lệ
Chuyện cầu thủ ở lứa tuổi đôi mươi khoác áo đội tuyển quốc gia, tham dự các kỳ SEA Games và các giải đấu lớn hơn không phải là chuyện hiếm ngay ở bóng đá Việt Nam. Hồng Sơn, Huỳnh Đức trước đây đã như thế, Minh Chiến từng ghi bàn thắng vàng cho ĐTVN ở SEA Games 1995 khi mới ngoài 20 tuổi.
Sau này, Văn Quyến, Công Vinh, Phan Thanh Bình đều cũng đã đá các kỳ SEA Games, đồng thời góp mặt trong ĐTQG khi còn rất trẻ. Vấn đề chính đối với các cầu thủ trẻ là dùng họ ở mức nào? Đặt họ bên cạnh các đàn anh ra sao? Như Văn Quyến hồi AFF Cup 2002 lúc đó mới hơn 18 tuổi. Nhưng hồi đấy Quyến có may mắn là đá chung với các tiền đạo đàn anh nổi tiếng như Lê Huỳnh Đức hay Đặng Phương Nam.
![]() |
U19 Việt Nam đang bay bổng, nhưng nếu đôn nguyên đội này lên dự SEA Games 28 hay vòng loại World Cup 2018 liệu có quá sớm? |
Việc đá cạnh Lê Huỳnh Đức, được Huỳnh Đức dìu dắt chắc chắn đã giúp cho Văn Quyến thời ấy tránh được rất nhiều sức ép, bởi nhiệm vụ dẫn dắt hàng công đã có Huỳnh Đức lo, việc của Quyến lúc bấy giờ chỉ là tô điểm thêm cho lối chơi của đội. Nhờ thế mà Quyến lúc đó không bị “ngợp”, tạo tiền đề cho cầu thủ này trưởng thành về sau.
Cũng năm 2002, ĐTVN dự AFF Cup với nhiều gương mặt trẻ khác như Tài Em (năm đó 20 tuổi), Minh Phương (22). Nhưng Minh Phương và Tài Em không gồng gánh trách nhiệm ở tuyến giữa, nhiệm vụ ấy còn được chia sẻ bởi những cầu thủ lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm hơn là Trường Giang, Xuân Thanh và cả Nguyễn Văn Sỹ.
Dông dài như thế để thấy rằng việc đưa cầu thủ 19, đôi mươi lên khoác áo đội tuyển quốc gia, dự các giải đấu lớn là cần thiết. Nhưng dùng ở mức nào, sử dụng bao nhiêu phần trăm cầu thủ trẻ, kết hợp với bao nhiêu phần trăm cầu thủ dày dặn là vấn đề phải được tính toán rất kỹ?