Sau 6 nhiệm kỳ, lần đầu tiên chiếc ghế cao nhất ở VFF sẽ do một doanh nhân điều hành, mang đến những kỳ vọng lớn.
Kể từ khi được thành lập, VFF đã trải qua 7 đời chủ tịch. Sự xuất hiện của những người đứng đầu VFF này, cũng gắn liền với nhiều thăng trầm cùng bóng đá Việt Nam. Nói cách khác, đã có những vị Chủ tịch ghi được dấu ấn của mình, nhưng không phải ai cũng thành công, thậm chí là thất bại, nhận nhiều chỉ trích của báo chí và dư luận.
Trong Đại hội ban chấp hành nhiệm kỳ 1, Phó tổng cục trưởng Tổng cục Thể dục Thể Thao (TDTT) Trịnh Ngọc Chữ đã trúng cử chức chủ tịch VFF. Đây là thời điểm bóng đá Việt Nam bắt đầu hội nhập với bóng đá khu vực, nhưng mọi thứ vẫn mang nặng tính bao cấp. Dù vậy, với việc thành lập Liên đoàn, bóng đá Việt Nam bắt đầu bước vào một chương mới. VFF được xem là đàu tàu với vai trò của một tổ chức nghề nghiệp xã hội.
Ông Lê Hùng Dũng được kỳ vọng sẽ nâng tầm bóng đá Việt Nam
Ông Trịnh Ngọc Chữ chỉ làm được khoảng 1 năm, rồi sau đó chia tay VFF. Người thay ông Chữ, là phó chủ tịch Dương Nghiệp Chí (Cục trưởng Tổng cục TDTT)-anh ruột của Phó TTK VFF Dương Nghiệp Khôi. Với tình yêu với thể thao và đặc biệt là bóng đá, ông Chí đã ghi được những dấu ấn nhất định trong khoảng 3 năm ngồi ghế Chủ tịch VFF (1991-1993).
Tại Đại hội nhiệm kỳ 2, VFF có sự thay đổi mang tính bước ngoặt, khi người đứng đầu không phải là một cán bộ của ngành TDTT, mà là người đứng đầu ngành đường sắt: Tổng cục trưởng Đoàn Văn Xê. Chính ông Xê là người đầu tiên nghĩ tới việc cần phải thuê 1 HLV ngoại cho tuyển Việt Nam. HLV người Đức Karl Heinz Weigang sau khi được mời về dẫn tuyển Việt Nam, đã đoạt huy chương Bạc SEA Games 18. Đó cũng là những năm bóng đá Việt Nam sản sinh ra thế hệ vàng với những Huỳnh Đức, Hữu Thắng, Hồng Sơn…