Trong 3 ứng viên cho danh hiệu HLV hay nhất năm 2014, Joachim Loew đã cùng ĐT Đức lên ngôi tại World Cup 2014, Ancelotti đã giúp Real lần thứ 10 lên ngôi tại Champions League, còn Simeone thì đã đưa Atletico tới chức vô địch La Liga đầy thuyết phục. Thế nhưng những thành tích đó thì đã nhằm nhò gì, không có Loew thì Cỗ xe tăng cũng 3 lần vô địch World Cup, không có Ancelotti thì Real cũng vẫn là đội giàu thành tích nhất châu Âu. Simeone ư? Ông rất đáng khen nhưng Atletico đã vô địch La Liga tới 9 lần trước đó. Thành tích của 3 HLV nói trên chẳng thể so sánh với sự dũng cảm của ông Toshiya Miura. Chiến lược gia người Nhật đã sẵn sàng dẫn dắt những đội bóng luôn sẵn sàng “bán mình cho quỷ” và chẳng ngại sự lãnh đạo… chẳng giống ai của VFF để nhận lời dẫn dắt ĐTVN và U23 VN. Chỉ riêng sự dũng cảm đó thôi cũng khiến ông Miura xứng đáng là HLV xuất sắc nhất thế giới rồi!
Không dũng cảm sao được khi mà trước đó, chiến lược gia Phan Thanh Hùng và Hoàng Văn Phúc “ngán” VFF tới tận cổ chỉ sau 1 thời gian ngắn dẫn dắt ĐTVN. Đấy là chưa kể đến việc 2 cựu danh thủ Lê Huỳnh Đức và Nguyễn Hữu Thắng thì đã 5 lần, 7 lượt từ chối làm HLV trưởng ĐTQG. Họ sợ vì cách điều hành quá “độc đáo” của Liên đoàn, họ sợ vì chẳng biết mình trở thành “vật tế thần” vào khi nào, và sợ nhất là dẫn dắt một đội tuyển mà không có định hướng hay mục tiêu gì cả.
Joachim Loew, Ancelotti và Simeone có thể dẫn dắt nhiều đội bóng đi đến thành công nhưng với BĐVN thì chưa chắc. Họ sẽ chẳng thể biết cầu thủ Việt trận nào đá thật, trận nào đá “đùa”, họ cũng không thể đoán được các tuyển thủ có “thích” ra sân hay không. Thế nhưng HLV Toshiya Miura đã làm được với ĐTVN chỉ sau nửa năm lên nắm quyền. Các “ông sao” trên tuyển không còn đất để thể hiện cá tính nữa, những công thần như Quốc Anh, Vũ Phong, Văn Hoàn, Trọng Hoàng đã phải nếm trải kỷ luật thép của chiến lược gia người Nhật.