Đất Thanh Hóa đã, đang và hứa hẹn sẽ còn sản sinh ra rất nhiều nhân tài, ở đủ những địa hạt, ngành nghề của xã hội. Trong bóng đá, đó là Lê Văn Thắng.
Câu: “Địa linh sinh nhân kiệt”, hẳn rất hợp với mảnh đất ở đầu sóng ngọn gió này. Bóng đá xứ Thanh cũng không nằm ngoài guồng quay ấy và Văn Thắng, một trong số hiếm hoi những cầu thủ Thanh Hóa hiện còn đang thuộc biên chế đội tuyển Việt Nam, hẳn nhiên là người đương thời, là ngôi sao và là sự kỳ vọng của cả cộng đồng.
Ở hai trận đấu mới đây của Thanh Hóa tại V-League 2013, Văn Thắng đã ghi bàn. Một pha lập công vào lưới Vissai Ninh Bình, giúp xứ Thanh có một điểm mang về từ đất cố đô Hoa Lư và rồi Thắng đã lại xé rách mành lưới Xi Măng Vicem Hải Phòng theo cách quen thuộc: bật nhảy, lắc đầu ở cự ly gần.
![]() |
Lê Văn Thắng là quân bài dự bị chiến lược của ĐT Việt Nam dưới thời HLV Hoàng Văn Phúc |
Vượt khó
Thắng quê Nông Cống, một huyện nghèo bậc nhất của Thanh Hóa và cả nước. Sớm mồ côi, tuổi thơ của Thắng hẳn nhiên nhọc nhằn khi phải cõng trên lưng đứa em tật nguyền. Và bóng đá trở thành cứu cánh duy nhất để những đứa trẻ quê mùa như anh đổi đời. Mặc dù vậy, Thắng bắt đầu hơi muộn so với đồng đội, đồng nghiệp ở các tuyến trẻ Thanh Hóa, nhưng nhờ tố chất, lại được hưởng lợi từ cơ địa của một chàng trai lực điền, thêm sự chịu khó khổ luyện, anh phát tiết khá nhanh.
Năm 2007, chỉ hai năm sau khi tập bóng đá, Thắng có tên trong đoàn quân chiến thắng U17 Việt Nam, tại một trong những giải đấu quốc tế đầu đời. Ở tuổi đôi mươi, Lê Văn Thắng đã là hạt nhân của đội bóng quê hương, chinh chiến V-League, trước khi được cất nhắc lên tuyển, đá SEA Games 2011 trên đất Indonesia. Nghe thì có vẻ chóng vánh, nhưng với những cầu thủ thuộc biên chế các đội bóng nhỏ như Thanh Hóa, đấy lại là một hành trình dài.